Trong cuộc sống, không thiếu những ví dụ thực tế cho thấy điều này.
Một người luôn mong muốn thăng tiến thật nhanh trong sự nghiệp sẽ dễ rơi vào áp lực, so sánh và tự dằn vặt nếu kết quả không như ý. Ngược lại, người làm việc với tinh thần cống hiến, không đặt nặng thành bại lại dễ cảm nhận niềm vui mỗi ngày. Điều này không có nghĩa là ta sống và làm việc một cách cẩu thả, buông lơi, bất cần. Ngược lại, ta luôn luôn cố gắng để sống và làm việc tốt nhất trong khả năng có thể của mình.Hay trong tình yêu, khi ta đòi hỏi đối phương phải luôn hoàn hảo, phải yêu mình theo cách mình muốn, mối quan hệ dễ trở nên ngột ngạt; còn khi biết chấp nhận và yêu thương vô điều kiện, cả hai đều cảm thấy tự do và gắn bó hơn. Khi ta trao đi tình yêu mà không mong đối phương trả lại, ta có được niềm vui tuyệt đối. Khi ta trao đi một, nhưng mong nhận lại hai, ba… ta tự đưa mình vào chốn ngục tù của nội tâm.
Trong các mối quan hệ thường ngày, mỗi khi ta giúp đỡ ai đó với sự nhiệt thành mà không mong cầu sự trả ơn, tâm ta trở nên nhẹ nhàng, an vui. Ngược lại, nếu ta đòi hỏi sự đáp ơn từ đối phương trong tâm mình, tâm ta sẽ trở nên ngột ngạt, bức bối.
Một em bé cười vui khi chơi đùa với một món đồ đơn giản, không kỳ vọng gì thêm, chính là hình ảnh thuần khiết nhất của hạnh phúc không mong cầu.
Một người cha, người mẹ luôn quan tâm, dành mọi điều tốt đẹp nhất cho những đứa con của mình mà không trông chờ sự báo đáp, thì đó là những người cha, người mẹ hạnh phúc nhất thế gian.
Bởi vậy, muốn hạnh phúc và tự do hơn, ta cần học cách quay về bên trong, giảm bớt mong muốn chiếm hữu hay kiểm soát. Khi tâm buông lơi, ta sẽ thấy mọi thứ xung quanh bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng và đẹp đẽ hơn.
Hạnh phúc không nằm ở việc có thêm điều gì, mà ở chỗ ta cần bớt đi điều gì trong lòng mình. Tự do đích thực không phải là làm mọi điều mình muốn, mà là không còn bị điều gì ràng buộc bên trong tâm trí.
Một khi ta cho đi với tâm trong sáng, một ngày nào đó ta sẽ nhận lại những điều tốt đẹp tương ứng.